Bạn đang xem: hóa thân thành tấm kể lại câu chuyện tấm cám
Bài Làm
“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”
Nếu hiểu được đạo lý đó từ sớm, có lẽ tôi đã không bị người dì ghẻ của mình hãm hại đến bao phen chết đi sống lại. Tôi thường được mọi người gọi là Tấm, từ nhỏ đã mồ côi cha, tôi sống cùng dì ghẻ và một người con gái riêng của bà tên gọi là Cám. Chị em tôi ngày ngày lớn lên bên nhau, cùng nhau ra đồng mò cua bắt ốc cùng nhau về nhà nấu gạo thổi cơm, nhưng Cám vốn chẳng bao giờ ưa tôi cả, tôi biết điều đó.
Một ngày nọ, dì đưa cho chúng tôi hai cái giỏ nói tôi và Cám ai xúc được nhiều tôm tép thì dì sẽ cho một cái yếm đẹp. Thực lòng lúc ấy tôi hồi hộp mong đợi lắm, nghĩ đến bộ quần áo của mình đã cũ sờn, bạc màu mà không dám xin tiền dì để mua một cái mới nên tôi nghĩ ngày hôm nay nhất định phải cố gắng làm luôn chân luôn tay để xúc được thật nhiều tôm, thực ra việc này cũng không phải là quá khó với tôi bởi ngày thường tôi cũng đã làm quen, ngày nào cũng được giỏ đầy.
Loading…
Cũng sắp được đầy giỏ rồi, trời cũng đã xế muộn, tôi tự nhủ gắng thêm một chút nữa rồi về. Đang mải mê xúc tôm thì tôi nghe Cám nói “Chị Tấm ơi chị Tấm, đầu chị nấm, chị hụp cho sâu kẻo về mẹ mắng”, vốn bản tính nhút nhát lại sợ dì vô cùng, nghe Cám nói vậy tôi không ngần ngại mà hụp đầu xuống nước để giũ sạch.
Ngờ đâu khi quay lên định đi về thì nhìn vào giỏ thấy chẳng có gì. Tôi hoang mang đến cực độ, một cảm giác buồn rầu xen lẫn với lo lắng bỗng chốc khiến tôi chẳng biết làm gì, tôi phải làm sao để về nhà đây, biết ăn nói thế nào với dì đây, rồi dì sẽ lại đánh tôi mất. Trong cơn hoảng loạn ấy tôi chỉ còn biết ngồi bệt xuống mà khóc. Lúc đấy, một ông Bụt già râu tóc bạc phơ bỗng từ đâu hiện ra hiền từ hỏi tôi “Làm sao con khóc?” Ở Bụt có một nét hiền lành nhân hậu của một người cha già đáng kính biết bao, không ngần ngại gì tôi đã kể hết cho Bụt nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, thấy vậy Bụt bèn hỏi tôi xem lại trong giỏ còn con gì không, tôi nhìn lại mà trong lòng chẳng có hy vọng gì, nhưng thật kì lạ và may mắn làm sao, tôi bỗng thấy một chú cá bống nhỏ xíu còn mắc lại trong giỏ, vừa mừng vừa tủi, tôi đưa lại cho ông Bụt thì ông dặn tôi đem về và nuôi trong giếng, mỗi bữa cơm đem ra cho Bống một bát và gọi “Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người” để Bống ngoi lên.
Về nhà tôi vâng lời Bụt, làm theo những gì ông nói, thường ngày tôi ăn 3 lưng cơm thì nay tôi dành lại một mang ra cho Bống, thấy tôi gọi, Bống ngoi lên ngay và ăn hết những hạt cơm mà tôi rắc xuống. Mỗi ngày, Bống đều lớn lên trông thấy, tôi cũng dần coi Bống như một người bạn tâm giao mà chuyện vui buồn gì tôi cũng kể.
Nhưng đến một ngày khi tôi như thường lệ đem cơm ra giếng gọi thì không thấy Bống trồi lên nữa, đoán có sự chẳng lành tôi càng tha thiết gọi Bống thì cuối cùng chỉ thấy có một cục máu đông nổi lên. Trong phút chốc, tôi hiểu vậy là Bống đã xảy ra chuyện rồi, người bạn của tôi đã không còn nữa, đau thương không thể nói thành lời, tôi ngồi xuống và khóc nức nở. Ngay lúc ấy, Bụt, vị cứu tinh của tôi lại một lần nữa hiện ra và hỏi tôi về mọi chuyện. Tôi kể đầu đuôi với ông thì được nghe Bụt nói “Con Bống của con bị người ta ăn thịt rồi, con về đào xương đem chôn vào 4 cái lọ đặt dưới 4 chân giường mình”.
Dù rất đau lòng nhưng với lòng tin mãnh liệt vào Bụt, tôi tin rằng Bụt không làm điều gì một cách vô nghĩa hết, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy xương Bống đâu. Lúc tôi đang loay hoay thì một chú gà trống đi qua cục tác “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc, ta bới xương cho” nghe vậy, tôi mừng lắm bèn lấy cho chú gà một nắm thóc, quả nhiên gà chạy vào trong bếp moi từ trong đống tro ra một cục xương nhỏ. Hiểu là xương của Bống tôi liền làm như lời Bụt dặn.
Ngày tháng trôi qua, trên kinh truyền tin nhà vua mở hội kén vợ. Tôi với tâm lí của một cô gái mới lớn cũng tha thiết mong mỏi được đi xem. Nhưng dì và Cám đang thay xiêm y lộng lẫy thấy vậy thì múc một vò thóc và một vò gạo đổ chung lại với nhau rồi dì nói nếu tôi không nhặt riêng ra thì không được đi trảy hội. Bao nhiêu uất ức dồn lên, tôi chỉ biết ngồi khóc, lúc này Bụt lại hiện ra và trấn an tôi bằng cách gọi một đàn chim sẻ xuống giúp tôi nhặt, chỉ một lúc sau, thóc đã ra thóc, gạo một bên nhìn vô cùng thích mắt. Nhưng còn quần áo? Tôi làm sao có thể đi xem hội bằng bộ quần áo rách rưới này đây. Lắng nghe tâm sự của tôi, Bụt lại dặn tôi về đào ở chân giường 4 cái lọ khi xưa lên. Khi tôi đào lên thì thật ngạc nhiên, lần lượt trong từng cái lọ là xiêm y lộng lẫy, môt đôi giày thêu, một con ngựa và một bộ yên cương. Tất cả đều đẹp và lấp lánh đến mức ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những đồ vật đẹp như vậy. Sau khi thay đồ tôi cưỡi ngựa đi xem hội, nhưng do lần đầu đi ngựa không quen nên lúc qua cầu tôi hì hụi thế nào mà rơi mất một chiếc hài xuống sông.
Sau đó, tôi biết được rằng nhà vua khi qua cầu thì ngựa không chịu đi tiếp nên đã sai người xuống sông mò được chiếc hài của tôi, vua kêu ai ướm vừa sẽ cưới làm vợ. Sau khi tất cả các cô gái đều đã ướm xong, tôi cũng mạnh dạn hết sức tiến lại chiếc hài của mình. Dì và Cám đứng đó thấy vậy bèn nói “Chuông khánh còn chẳng ăn ai. Nữa là mảnh chĩnh vất ngoài bờ tre”. Dì đâu ngờ rằng tôi lại vừa như in với chiếc giầy ấy, vua thấy vậy bèn quyết định tôi sẽ trở thành hoàng hậu của người.
Thời gian trôi đi, đến ngày giỗ cha, tôi ở trong cung xin vua cho về nhà làm giỗ, như mọi năm, năm nay dì tiếp tục kêu tôi trèo cau hái cau để cúng. Lúc lên đến ngọn thấy cây rung dữ dội, tôi hỏi thì dì ở dưới trả lời “À, dưới gốc cây có kiến dì đuổi cho con ấy mà”. Tôi đâu biết rằng người dì ác độc đã nhẫn tâm cưa gốc cây và làm hại tôi rơi chết từ ngày đó.
Xem thêm: giảng bài tiếng anh là gì
Nhưng linh hồn vẫn còn, tôi bèn hóa thân thành chú chim vàng anh ngày ngày bay về cung điện hót vang cho nhà vua nghe. Vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, chàng như đã linh cảm được điều gì bèn nói “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo”, tôi bay thẳng vào tay áo nhà vua, từ đó chàng nào mua lồng sơn son thếp vàng cho tôi còn ngày ngày bên cạnh lắng nghe tôi hát.
Về phần Cám, sau khi hại chết chị là tôi thì đã vào cung, chị mất nên em vào thay và Cám trở thành vợ của nhà vua từ ấy. Nhưng với tâm địa ác độc, Cám dường như nhận ra mối nguy hiểm từ một chú chim vàng anh là tôi và về nói với mẹ. Nghe lời mẹ, Cám bắt chim làm thịt còn xương thì đổ ra vườn. Cám nào biết rằng linh hồn của tôi là không thể tiêu tan được, chỗ xương của tôi mọc lên thành hai cây xoan đào nhanh chóng lớn như thổi, cành lá xum xuê. Mỗi lần thấy vua qua, tôi lại xòe những tán lá của mình ra che mát và thổi gió cho chàng. Nhà vua có vẻ cũng rất yêu quý tôi vì người đã sai mắc võng dưới cây và ngày ngày đều ra đây ngồi hóng mát.
Nhưng Cám vẫn chưa chịu dừng lại ở đó, Cám còn ghen tức với cả một cái cây, một ngày vua đi vắng Cám đã chặt cây để lấy gỗ làm khung cửi rồi nói dối nhà vua rằng trời mưa gió nên cây đổ.
Lúc này đã hiểu được tất cả những âm mưu và thủ đoạn của mẹ con Cám, tôi lòng buồn vô hạn, thấy Cám ngồi dệt củi, nỗi tức giận xông lên, tôi mới lên tiếng rằng “Kẽo cà kẽo kẹt. Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra”. Cám sợ hãi về mách mẹ như mọi lần. Và cũng như mọi lần, Cám đã nghe lời mẹ chặt khung cửi đốt và đem đổ tro ở thật xa hoàng cung. Lần này tôi chọn hóa thân thành cây thị và ẩn nấp trong một trái thị chờ đợi một người dân lành đi qua.
Người dân lành ấy cuối cùng là một bà lão ngày ngày vẫn đi chợ qua đây. Thấy bà lão nhìn tôi và nói “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn” tôi không ngần ngại mà thả mình vào trong chiếc bị của bà. Quả thật là bà đã không hề ăn thị, bà để tôi ở góc buồng để ngửi và ngày ngày vẫn đi làm. Cảm động trước tấm lòng của bà, mỗi ngày chờ bà lão đi làm là tôi chui ra quét tước, nấu nước mong đỡ đần giúp bà những công việc nhỏ nhặt. Tôi đâu biết rằng bà lão đã sinh nghi rồi một ngày vờ đi chợ để quay về bắt tại trận việc tôi chui từ quả thị ra cầm chổi quét nhà. Bà lão chạy lại xé tan vỏ thị bởi không muốn thấy tôi biến mất. Chúng tôi ôm nhau khóc, dường như chẳng cần một lời lẽ ngôn từ nào nhưng giữa chúng tôi đã có một sợi dây liên kết chặt chẽ; với tôi, bà đã trở thành một người mẹ thật sự của mình.
Hai mẹ con sống bên nhau hạnh phúc như vậy, hàng ngày tôi giúp bà lão têm trầu, dọn hàng để bà bán. Một ngày, xe ngựa của nhà vua qua đây, thấy quán nước sạch sẽ, vua ghé lại uống nước ăn trầu. Thấy miếng trầu têm thân quen đẹp mắt vua hỏi bà lão và tỏ ý muốn được gặp tôi.
Nghe tiếng mẹ gọi tôi bước ra thì nào đâu ngờ nhìn thấy người chồng mình xa cách đã lâu ở ngay trước mặt. Hai vợ chồng mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc. Tôi theo chàng về lại cung, trong lòng cảm động khôn xiết vì ân tình thủy chung của chàng, chàng đã không hề quên mình.
Thấy tôi về, mọi việc vỡ lở, Cám đã chẳng thể giấu diếm hay làm gì được nữa. Lòng vì kinh sợ sau bao phen hãm hại mà tôi vẫn nguyên vẹn trở về, có phần còn đẹp hơn khi xưa, Cám bỏ chạy về nhà mẹ đẻ và không lâu sau thì cả hai người cùng bỏ đi, không thấy tăm hơi gì.
Tôi tự nhủ rằng ác giả thì ác báo, gieo nhân nào ắt gặp quả đấy, giữa mẹ con Cám suy cho cùng vẫn là không hề có một chút tình thương đối với tôi. Vậy nên, hãy để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên. Tôi chỉ mong rằng cuộc sống của tôi từ nay sẽ hết giông bão, tôi sẽ đón mẹ nuôi về ở cùng và cùng nhà vua sống đến đầu bạc răng long. Lòng tôi chỉ biết cảm tạ và biết ơn sâu sắc tới Bụt, tới trời đất đã giúp người ở hiền gặp lành, cho tôi biết bao cơ hội để cuối cùng được trở lại làm người, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Loading…
Spread the love
Xem thêm: mosaic là gì
Bình luận